Trong một căn phòng sa hoa tại Điện Huyền Vũ của Dịch đại ma tộc, nơi sảnh lớn, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang chăm chú nhìn vào chiếc gương, bàn tay trắng nõn mềm mại đưa về phía trước như muốn chạm vào gương, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, đôi mắt xanh sâu thẳm lúc này tràn ngập sự hoang mang, không còn vẻ tinh anh của thường ngày… Âu Dương Nguyệt không ngờ rằng, vận mệnh lại để chúng gặp nhau sớm đến vậy… Chiếc gương bay lơ lửng trong không trung, phản chiếu hình ảnh của ba người… Âu Dương Nguyệt nhắm chặt mắt, khẽ vung tay, chiếc gương đập mạnh vào tường vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Còn phía bên này, tại trung tâm Nam Môn Thành, Dịch Hàn ôm chặt lấy Thiên Băng, gương mặt lạnh lùng, thần sắc bình thản, chỉ có ánh mắt là ngày càng lạnh lẽo chiếu thẳng vào thân ảnh hắc y nhân đối diện.
Đông Phương Tuyệt cũng nhìn Dịch Hàn, đôi mắt đỏ như máu tuyệt đẹp, ẩn sâu bên trong là ánh nhìn nửa khiêu khích nửa đánh giá, trên khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Lúc này, Đám hắc y nhân lùi về đằng sau Đông Phương Tuyệt, còn người của Băng Thiên Các cũng đứng đằng sau Dịch Hàn đợi mệnh lệnh của chủ nhân. Hai người bọn họ đứng im bất động, dường như mọi ngôn ngữ giao tiếp đều thông qua ánh mắt. Bầu không khí trở nên căng thẳng, Thiên Băng nằm im trong lòng Dịch Hàn, nàng có cảm giác, chỉ cần một cử động nhỏ của một trong hai vị Lão Đại này cũng hoàn toàn có thể dẫn đến một trận mưa máu.
Đông Phương Tuyệt chuyển ánh mắt về phía thân ảnh nằm trong lòng Dịch Hàn, nụ cười nơi khóe miệng hắn càng sâu, hắn cất tiếng phá vỡ tình huống hiện tại :
– Đông Cung Thiếu Chủ, tam giới đồn đại hành tung bí ẩn, xuất quỷ nhập thần, hôm nay mới có cơ hội diện kiến.
Dịch Hàn im lặng, không lên tiếng phủ nhận hay thừa nhận bất cứ điều gì. Thiên Băng nghĩ thầm, phải chăng cảnh giới cao nhất của sự khinh thường chính là thờ ơ. Mà Dịch Hàn lại chính là kẻ chẳng coi ai ra gì, dù cho kẻ đối diện chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường. Nhưng nàng lại không để ý một điều, ẩn sau ánh mắt lạnh lùng lại ánh lên một ngọn lửa giận dữ. Dịch Hàn tức giận, thậm chí là cực kì tức giận. Tất cả thuộc hạ của hắn đều nhận thấy rõ sự lạnh lẽo cùng cực tỏa ra từ Đông Cung Thiếu Chủ. Hắn rất ít khi nổi giận, nhưng dường như từ lúc gặp Thiên Băng cảm xúc của hắn có phần thất thường hơn lúc nào hết.
Đông Phương Tuyệt không vì sự im lặng của Dịch Hàn mà bận tâm, hắn vẫn duy trì nụ cười mị hoặc trên khóe môi một cách khó hiểu. Giọng nói cũng bình thản nhẹ nhàng nhưng đầy thách thức :
– Người ta cần là nàng, cho dù hiện tại nàng đang nằm trong tay ngươi thì cơ hội của ta và ngươi cũng vẫn ngang nhau. Ngươi hãy nhớ kĩ, Đông Phương Tuyệt ta sẽ đến cướp người… – Dừng lại một chút, hắn tiếp tục lên tiếng – Và cướp cả trái tim của nàng.
Bất chợt, không gian như cô đặc lại, nặng nề đến độ khiến mọi người có mặt dường như không dám thở mạnh. Đây chẳng phải là một sự thách thức liều lĩnh hay sao ? Mà không, dường như đây là một tối hậu thư, một lời tuyên chiến từ phía Quỷ Tộc dành cho Ma Tộc và là ngòi nổ cho một cuộc chiến giữa đôi bên.
Thiên Băng ngoảnh đầu nhìn về hướng Đông Phương Tuyệt, mắt nàng mở to không giấu được sự ngạc nhiên tột độ, hắn là Đông Phương Tuyệt sao ? Chẳng phải sợi chỉ đỏ còn lại của nàng là nối với con người này đó sao ? Đông Phương Tuyệt, đại thiếu chủ của Đông Phương Quỷ Tộc, ma lực và yêu thuật vẫn còn là một ẩn số, chưa kể tài năng dụng độc cả tam giới khó có ai sánh bằng. Lúc này, Đông Phương Tuyệt nhìn về phía Thiên Băng nở một nụ cười đầy mị hoặc. Hắn để ý từng biểu cảm trên khuôn mặt của Thiên Băng và dường như không thể rời mắt khỏi nàng, nàng thật thú vị và cũng như lần đầu tiên gặp nàng, hắn muốn có nàng, hắn nghĩ. Giờ đây hắn cũng không rõ, hắn muốn có nàng là vì lời nguyền của Quỷ Tộc hay chỉ đơn giản là hắn muốn giữ lấy nàng, bên cạnh hắn. Hắn cũng không có thời gian miên man suy nghĩ nhiều, vì người đứng trước mặt hắn đã lên tiếng.
Dịch Hàn ôm chặt lấy đầu Thiên Băng, ép sát nàng vào ngực hắn, che đi đôi mắt của nàng, không để nàng tiếp tục nhìn về phía Đông Phương Tuyệt. Mùi gỗ và xạ hương lành lạnh bao bọc lấy nàng, khiến Thiên Băng bất giác ngây ngẩn, từ bao giờ nó đã quen với mùi hương đặc trưng của Dịch Hàn, thậm chí còn cảm thấy thoải mái và an toàn khi ngửi thấy nó. Nhưng câu nói sau đó của Dịch Hàn còn khiến nàng ngạc nhiên hơn nữa :
– Muốn cướp nàng khỏi tay ta… Trừ khi ta « chết »… – Ngữ điệu bình thản, lạnh lẽo nhưng đầy sự bá đạo khiến tất thảy mọi người phải rùng mình.
Nói rồi, Dịch Hàn ôm Thiên Băng phi thân rời đi. Thanh Tước và Kim Tước theo sát phía sau, đám người của Băng Thiên Các cũng lập tức biến mất khỏi hiện trường. Chỉ trong chớp mắt, mọi thân ảnh nhanh chóng khuất dạng.
Đông Phương Tuyệt cũng không ngăn cản, cả hắn và Dịch Hàn đều biết nếu hai bên động thủ lúc này thì quả là không khôn ngoan. Hắn cũng cần thời gian để chuẩn bị, đối đầu với một người như Đông Cung Thiếu Chủ, tam giới chỉ sợ không có mấy ai.
Bước vào sảnh lớn của Băng Thiên Các, Dịch Hàn vẫn bế bổng Thiên Băng, để cả người nàng dựa sát vào ngực hắn và dường như không có ý định thả nàng xuống, hắn bước chậm rãi từng bước tiến vào gian phòng lớn nhất. Bỗng nhiên, Dịch Hàn dừng lại ngay trước cửa gian phòng, khuôn mặt vẫn giữ vẻ trầm mặc và lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm khiến toàn bộ người trong Băng Thiên Các không ai dám lên tiếng, hắn lạnh lùng truyền lệnh :
– Gọi Diệp Thiên Dạ về đây, ngay lập tức.
Dứt lời, Dịch Hàn ôm Thiên Băng vào phòng rồi đóng chặt cửa lại. Thiếu Duy nhận lệnh lập tức phân phó người thực hiện, không dám chậm chễ một giây. Thanh Tước và Kim Tước đứng bên ngoài cửa khó xử nhìn nhau. Chủ tử của bọn họ còn đang ở bên trong, nhưng bên trong còn có Đông Cung Thiếu Chủ vì vậy bọn họ cũng không dám tùy tiện bước vào. Dù sao thì Đông Cung Thiếu Chủ cũng là hôn phu của chủ tử, vì vậy nhất định sẽ bảo vệ chủ tử của họ an toàn.
Trong phòng, Dịch Hàn ôm Thiên Băng ngồi trên chiếc ghế được khảm bằng Bạch Ngọc đặt ở vị trí cao nhất. Thực ra cả quãng đường đi Thiên Băng suy nghĩ xem có nên mở miệng đề nghị người bên cạnh đặt nàng xuống để nàng tự đi hay không ? Nhưng khi ngước nhìn đôi mắt bạc lãnh lẽo không có lấy một tia độ ấm kia, cùng khuôn mặt bị che đi bởi tấm màng sa mỏng khiến người ta khó đoán định được thần sắc cũng như suy nghĩ của hắn, nàng do dự và rồi quyết định im lặng. Vì vậy, người đã bị hắn mang vào phòng và tình huống hiện tại cũng thật ám muội, Thiên Băng ngồi trên đùi Dịch Hàn, hai tay hắn vẫn đang vòng qua người ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, hơi thở lành lạnh mang theo mùi gỗ và xạ hương phả vào tai nàng. Nàng đỏ mặt, vì thật sự sống đến giờ phút này nàng chưa từng thân mật với một nam nhân vào như hắn. Thiên Băng ngoảnh mặt lại, bắt gặp đôi mắt bạc sâu không thấy đáy của hắn, nàng ngập ngừng nói :
– Có thể… buông ta ra được không ? – Giọng nàng rất nhỏ, như đang thì thầm.
– Không được – Hắn cự tuyệt một cách lạnh lùng – Ngươi sẽ lại trốn ra ngoài.
– Sẽ không… – Thiên Băng lí nhí đáp.
Không hiểu sao trước mọi người nàng luôn giữ được sự điềm tĩnh nhưng chỉ riêng trước mặt Dịch Hàn nàng lại không có bản lĩnh đó. Hắn cũng không tiếp tục tranh cãi với nàng, hai cánh tay ôm nàng càng siết chặt hơn, biểu thị thái độ cự tuyệt đàm phán thông qua hành động. Thiên Băng thở dài, an phận ngồi trong lòng hắn vì nàng biết mình đuối lý. Dịch Hàn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, sự tức giận của hắn giảm ít nhiều. Hắn đưa tay nâng nhẹ cổ tay trắng nõn của nàng, những ngón tay thon dài đặt khẽ lên để bắt mạch. Mạch tượng của nàng nếu chỉ xem thoáng qua thì dường như hoàn toàn bình thường, nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ thấy những khoảng dừng dài hơn và có sự đứt quãng. Dịch Hàn nghe rõ tất cả những lời Đông Phương Tuyệt nói với Thiên Băng, vì vậy hắn biết nàng đang bị trúng độc. Mi tâm nhíu chặt, ánh mắt hắn sa sầm, sự tức giận vừa vơi đi nhanh chóng quay trở lại.
Thiên Băng mỉm cười tự giễu, nàng bị hạ độc mà bản thân còn không biết, lại phải đợi chính kẻ hạ độc lên tiếng mới nhận ra mình bị trúng độc. Nàng nhìn Dịch Hàn, thấy đôi mắt bạc ngày càng trở nên lạnh lẽo và nhuốm màu chết chóc, dường như lúc nãy nàng đã không nhận ra điều này, hắn là đang tức giận sao ?
– Vì sao lại quan tâm đến ta như vậy ? – Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của nàng nhìn thẳng vào mắt hắn như cố tìm kiếm câu trả lời. Nhưng tâm tư của hắn sâu không thấy đáy, nàng không sao đoán nổi.
– Ngươi là hôn thê của ta – Một lúc lâu sau Dịch Hàn mới lãnh đạm trả lời, ngữ điệu thản nhiên.
Nàng thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản, phải rồi, còn có thể là vì lý do gì ? Hắn chỉ là vì trách nhiệm với nàng mà bảo vệ nàng mà thôi, nàng là đang hi vọng điều gì sao ? Trong lúc suy nghĩ của nàng còn đang mờ mịt, tiếng nói từ phía ngoài gian phòng thức tỉnh nàng :
– Đông Cung Thiếu Chủ, Đại Đường Chủ và Tứ Đại Đường Chủ cầu kiến.
– Cho họ vào – Dịch Hàn đáp.
Thiên Băng quay đầu lại nhìn hai thân ảnh đang bước vào, một người mặc y phục màu xám, mái tóc tím dài xõa xuống hai bên vai, tay cầm quạt, phong thái ung dung nhàn nhã, miệng khẽ mỉm cười như gió xuân. Người còn lại mái tóc đỏ rực tùy tiện buộc lại bởi sợi ruy băng trắng, mấy lọn tóc mai lòa xòa hai bên toát lên dáng vẻ lười biếng nhưng vô cùng thu hút. Đôi mắt vàng óng hữu thần lại tựa như tràn đầy vẻ phóng túng, chiếc sơ mi đen mở hai cúc vừa vặn tôn lên dáng vẻ đẹp đẽ của người đó. Một lần nữa, hai mắt nàng lại mở to đầy kinh ngạc, đó chẳng phải là…
Thì ra họ chính là hai vị Đường Chủ của Băng Thiên Các sao ???